80s toys - Atari. I still have
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Cấu Kết


phan 3

 Chương 5: Người Đàn Ông Duy Nhất?

Edit: quacauphale

Người bình thường khi chứng kiến kẻ địch vứt bỏ gì đó phần lớn sẽ chọn cách truy kích dọc đường, hoặc cho rằng vì muốn làm rối mình mà sắp đặt cái bẫy. Trần Nam Thừa đánh nhau nhiều lần với Diệp Tích Thượng, đương nhiên hiểu được Diệp Tích Thượng là người thận trọng, cho dù là vì giảm bớt gánh nặng cũng không tùy tiện ném những thứ này đi.


Tuyến đường A là thuận tiện nhất, tuyến đường B thì tiết kiệm thời gian, nhưng lại rất khó đi, đồng nghĩa với hao phí thể lực, nên không phải lựa chọn tối ưu nhất. Nhưng những thứ bị vứt bỏ này lại được tìm ở đường B, xem ra đã bày sẵn một cái bẫy là có khả năng lớn nhất.


Phó đại đội trưởng Viên Bân suy tính rất lâu. "Diệp Tích Thượng muốn dẫn chúng ta theo lối B, đại đội trưởng, chắc chắn bọn họ đi theo lối A."


Mưa to từ từ ngừng lại, Trần Nam Thừa chậm rãi mở mắt ra, con ngươi đen nhánh như bị nước mưa gột sạch, càng sắc bén hơn. Tài nghệ của anh nhanh nhẹn, từ trên mặt đất bật lên, giương môi cười cười: "Tập hợp hàng ngũ, chúng ta cứ theo ý hắn, đi theo hướng đó."


Viên Bân hơi cân nhắc, vỗ vỗ ót: "Thiếu chút nữa bị hắn lừa gạt rồi, làm sao tôi không nghĩ đến chứ." Tiếp theo, phất tay với thủ hạ: "Đi đường B!"


***


Hành quân liên tục mấy giờ liền cũng tiến vào vùng X, Diệp Tích Thượng đối chiếu bản đồ, lại nhìn đồng hồ. "Thích Bát Cửu."


"Đến đây!" Một doanh trưởng đi đến.


"Hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ, chú ý canh gác, nhân tiện chuẩn bị chút thức ăn nữa, chuẩn bị nhiều một chút, trước trận chiến cuối cùng cùng nhau ăn một bữa."


"Vâng."


Nán lại trong rừng nhiều ngày như vậy, 3 bao gạo với 2 lạng muối được các binh sĩ tiết kiệm đến hôm nay cũng không còn dư lại nhiều, cường độ hành quân cao, thời tiết lại xấu như là một thách thức đối với mọi người. Diệp Tích Thượng cũng như mọi người, mệt mỏi không chịu nổi, bụng ăn không no, nhưng mỗi một giây thần kinh lại không hề buông lỏng dù chỉ một chút.


Mọi người vừa ngồi xuống, vốn mưa to tầm tã đổ xuống, chốc lát đã ngừng lại.


"Rốt cuộc ông trời có mở to mắt hay không, sao sớm không ngừng bây giờ lại ngừng?" Quần áo Thích Bát Cửu ướt đẫm nước, ngẩng đầu lên oán trách.


So với Thích Bát, thì trên mặt Diệp Tích Thượng ít nhiều lộ ra vài phần thoải mái: "Mưa lâu như vậy, bây giờ cũng coi như cho chúng ta đại ân rồi."


Thích Bát Cửu suy nghĩ một lát: "Trung đoàn Diệp, Trần Nam Thừa là người nhanh trí như vậy, có thể mắc bẫy không?"


Diệp Tích Thượng chỉ cười chứ không nói, quan trọng chính là hắn nhanh trí. Thích Bát Cửu lại không hiểu rõ. "Chúng ta có thể vạch kế hoạch, trong khoảng thời gian từ chỗ này thành công đi qua sông núi, sư đoàn 57 bố trí binh lực ở sân bay, cũng đủ để chúng ta bớt bận rộn, việc gì chúng ta phải cùng bọn đại đội trinh sát so tài chứ?"


Diệp Tích Thượng cẩn thận lau dao nhảy dù, cũng không đáp lời, Thích Bát tiến lại gần. "Bây giờ chúng ta nhắm ngay người này, không phải uổng công đưa cho Trần Nam Thừa?"


"Muốn đạt được mục đích không thể không hy sinh." Diệp Tích Thượng không nhìn hắn, giọng nói cũng thờ ơ vang lên. Thích Bát Cửu ngơ ra, Diệp Tích Thượng lại nói. "Nếu như buổi sáng hôm kia tôi không quyết định xuống núi, sư trưởng Hạ ở sân bay phía đông sẽ không cùng đoàn người nhảy xuống quốc lộ số 9, thành công làm lực lượng biến động, những người còn lại ở sân bay cũng không đủ để gây sợ, không tới nửa giờ Tiết Thần đã có thể bị tiêu diệt."


"Thì ra là anh còn chưa trổ hết tài." Hai mắt Thích Bát Cửu mở to, cười sang sảng, bây giờ mới hiểu. Nếu như giữ nguyên kế hoạch tiến công, chắc chắn sẽ không đánh xong trong chốc lát, Trần Nam Thừa lại đuổi kịp, tình hình đó đối với bọn họ mà nói không hềcó lợi: "Vậy chúng ta thì sao?"


"Đại đội Trần khẳng định gấp rút lên đường ở phía sau, chúng ta có thể nghỉ ngơi thật tốt một lúc." Diệp Tích Thượng nhìn quanh địa hình bốn phía, khóe miệng nhếch lên. "Ra khỏi núi rồi chơi với Trần Nam Thừa một chút."


***


Chân trời mới chỉ hiện lên ánh sáng nhạt lành lạnh, trong rừng đã có tiếng chim líu lo ríu rít. Vừa bước vào vùng X, trong lòng Trần Nam Thừa thoáng phập phồng, bỗng nhiên dừng bước, tay phải giơ lên, cả đại đội lập tức dừng lại theo. Viên Bân tiến lên. "Sao vậy?"


Trần Nam Thừa đảo mắt nhìn xung quanh: "Có gì đó không đúng."


Viên Bân nghiêng đầu quan sát một lượt, núi tối đen như mực, trừ tiếng côn trùng, tiếng chim hót thì không có tiếng động gì khác. "Không cảm thấy gì cả."


"Cho nên mới có cái gì không đúng." Trần Nam Thừa kéo mũ giáp binh lính xuống, nhìn về phía màn đêm, giương súng lên, cả người ở trạng thái phòng bị, bước chậm về phía trước, một con mắt xuyên qua kính nhắm, quan sát xung quanh. Viên Bân ghìm súng đi theo phía sau anh, mắt giống như ra-da đang chuyển động.


Có hơi thở của người.


Đây là cảm giác đầu tiên của Trần Nam Thừa, hơn nữa, càng đi sâu vào, loại cảm giác này càng - -


"Ẩn náu!" Ánh mắt chợt lóe lên, đột nhiên trong đầu Trần Nam Thừa cảnh báo, đè thấp người xuống tìm chỗ ẩn náu, nhanh chóng ngắm đúng một hướng bóp cò, một phát trúng đích, có tiếng người ngã xuống.


Ở bên cạnh, Viên Bân chau mày, nói nhỏ: "Có cái gì không đúng!"


"Nói nhảm." Trần Nam Thừa lạnh lùng giơ tay lên ra hiệu, ngay lập tức thuộc hạ chia làm mấy tổ ẩn nhanh vào bóng tối, còn lại mấy người tiếp tục đi sau anh canh gác.


Xung quanh chợt trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng chim hót trên trời cao. Trần Nam Thừa nín thở, tất cả thần kinh căng lên, ngay cả chớp mắt cũng không.


Bỗng dưng, hướng ánh sáng nhạt thoáng hiện, theo bản năng Viên Bân nả một phát súng, lại nghe thấy thanh âm một vật nặng rơi xuống. Chân mày Trần Nam Thừa nhíu chặt, ra dấu tay với người phía sau. Thân hình một người nhẹ nhàng linh hoạt di động tới phía trước, nhưng mới di động mấy mét, không biết đạn từ đâu bắn tỉa bắn trúng người.


Tâm Trần Nam Thừa trầm xuống: "Cẩn thận một chút, đối phương có tay súng bắn tỉa."


Cứ như vậy qua một hồi lâu, cho đến khi ánh nắng ban mai xuyên qua cành cây lá kim rậm rạp, chiếu một luồng xuống mặt đất làm tăng tầm nhìn, đại đội trinh sát đã bị bắn chết một tiểu đội. Viên Bân thấp giọng nguyền rủa. "Bọn họ không có bao nhiêu người, có ít nhất bốn tay súng bắn tỉa." Hắn nhổ một ngụm. "Thật không thể chịu nổi, một sợi tóc cũng không lộ, trời sắp sáng cũng không đánh được là sao?"


Trần Nam Thừa mím môi, âm thầm suy tính.


Vị trí bắn tỉa cực tốt, không lộ một chút dấu vết, hơn nữa trong thời gian ngắn, phạm vi di động không bị phát hiện, nếu di động cũng không làm anh nhận ra, vậy vị trí đó có thể ở đâu?


Trần Nam Thừa nhắm mắt lại, coi mình là đối phương, địa hình xung quanh mình, tình hình đại đội trinh sát, vị trí đội viên ẩn náu chạy một vòng trong đầu; bỗng chốc trong lòng căng thẳng: "Tay súng bắn tỉa có lẽ chỉ có một."


Anh vừa dứt lời, không biết từ xó xỉnh nào bay ra mấy viên đạn khói, không biết là bên kia ra tay trước, trong nháy mắt tiếng súng nổ vang lên bốn phía, đợi khói mù từ từ tan hết, hai bên đã bắt đầu chém giết. Đại đội trinh sát đều là tự tay Trần Nam Thừa huấn luyện ra, giờ đây đại đoàn 138 trước mặt lại không có được bao nhiêu lợi thế, nhưng kết quả cuối cùng vẫn thắng như cũ.


Bởi vì Diệp Tích Thượng chỉ dẫn theo một tiểu đội của đại đội.


Đối mặt với chừng một trăm người, Trần Nam Thừa lại có một chút phong thái người chiến thắng. Anh đi tới trước mặt Thích Bát Cửu: "Các cậu là người của Diệp đoàn trưởng?"


Lúc trước Thích Bát Cửu vật lộn bị trúng một quyền, máu ứ đọng, híp một mắt liếc mắt nhìn cái cây phía sau hắn cách đó không xa. Trần Nam Thừa không thể nghe thấy, thở dài, xoay người: "Viên Bân, tháo trang bị bọn họ ra, nhìn kỹ người, báo cáo nhanh tình hình ở đây cho sư trưởng Chương."


Viên Bân phiền lòng, gãi gãi mặt: " Vậy. . . . . .nói với sư trưởng như thế nào?" Nói là bọn họ thành công bắt được Diệp Tích Thượng và người của hắn, nhưng lại mất đoàn 138 chủ lực?


"Nói thật."


Trần Nam thừa bỏ lại những lời này, nhấc chân bước đến nơi hắn nhìn chằm chằm. Viên Bân mặt mày ủ rũ, vừa quay đầu lại lại nhìn thấy bộ dạng hả hê của Thích Bát Cửu, trong lòng nổi giận, vung mạnh cánh tay muốn đánh. Hai tay Thích Bát Cửu bị trói, không trốn không tránh, cũng không còn chỗ trốn, bỉ ổi cười hề hề.


"Đừng, diễn tập một lần, tôi bị bắt cũng không nói gì mà cậu còn nôn nóng."

Viên Bân hừ lạnh, đi về phía thủ trưởng báo cáo tình hình chiến đấu.


Trần Nam Thừa nhận cành lá từ trên cao rơi xuống, đi đến phía cây đại thụ ít nhất cũng trăm năm tuổi kia, đảo mắt nhìn xung quanh, không khỏi bật cười. "Đúng là trận địa bắn tỉa tuyệt vời."


Anh ngẩng đầu lên, Diệp Tích Thượng đang nhàn nhã, tự đắc ngồi trên cành ngang vững chắc ăn quả dại.


"Còn không xuống? Thủ hạ cậu đều bị tôi bắt làm tù binh rồi, cậu cũng ngoan ngoãn an phận chịu trói đi."


Diệp Tích Thượng ném một quả cuối cùng vào bụng, nắm thân cây, nhanh nhẹn hai ba cái trở mình nhảy xuống , vừa đúng rơi xuống trước mặt Trần Nam Thừa, khóe miệng khẽ nhếch cong lên. "Người của cậu lần nào cũng xuống tay độc ác như vậy với người của tôi sao? Cậu truyền thụ cho bọn họ cái gì vậy?"


Lông mày Trần Nam Thừa nhếch lên. "Giành lời kịch của tôi, chính là lời tôi muốn nói, ít nhất người của cậu cũng không gãy xương?"


Diệp Tích Thượng giả bộ kinh hãi một chút, mặt áy náy. "Vậy thì thật xin lỗi, đội trưởng Trần yên tâm, tôi trở về sẽ tự mình dọn dẹp mấy tên khốn kiếp kia, như vậy đi, kết thúc diễn tập tôi mời anh ăn cơm để tạ tội."


"Hay là để tôi mời, công thần sư đoàn 49."


Mặt Diệp Tích Thượng thương tiếc: "Đáng tiếc vẫn là thủ hạ cậu bại dưới tay tôi."


Trần Nam Thừa nóng nảy tự giễu: "Đại đội của tôi chơi với cậu, cậu còn chưa thỏa mãn sao?" Liếc nhìn súng trên tay hắn: "Để tôi động thủ sao?"


Diệp Tích Thượng cũng không phản kháng, trực tiếp giao khẩu súng qua, Trần Nam Thừa đưa tay đón, lúc chạm vào thân súng, chợt thấy đối diện có một sức mạnh bức người, theo bản năng nghiêng người né tránh và phản kích lại.


Diệp Tích Thượng chờ động tác này của hắn, giữa chừng thu tay lại, thấp người đỡ lấy những quyền kế tiếp, tốc độ cực nhanh, khiến Trần Nam Thừa vừa ý thức được hắn làm động tác giả, bụng đã bị một quả đấm rắn chắc đánh trúng. Một quyền này ra tay vô cùng ác độc, tàn nhẫn khiến Trần Nam Thừa hoảng hốt, anh cắn răng nhịn xuống, cũng không khỏi lùi lại hai bước nhỏ.


Hai người đi theo phía sau Trần Nam Thừa nhanh chóng xông tới, họng súng hướng về phía Diệp Tích Thượng: "Đừng nhúc nhích! Cử động nữa là nổ súng!"


Diệp Tích Thượng thu hồi tấn công, phối hợp giơ tay lên. Trần Nam Thừa trì hoãn động tác này, sắc mặt lạnh lẽo, nhưng anh mới nắm chặt quả đấm, Diệp Tích Thượng liền rảnh rỗi mở miệng: " Đại đội trưởng Trần không biết công ước Geneva sao? Không thể hành hạ tù binh."


Động tác Trần Nam Thừa hơi chậm lại, còn không đợi anh mở miệng, Viên Bân đã hấp tấp chạy tới.: "Đại đội trưởng, sư đoàn 49 ba giờ trước nhảy dù ở quốc lộ số 9 khoảng chừng một đoàn binh lực, sư đoàn trưởng Chương liên lạc với chúng ta không được, vì chúng ta bị Diệp Tích Thượng kéo dài thời gian, chiến xa đoàn cấp tốc canh phòng thành sông ở đoạn đường số 3, nhưng mà sau đó cắt đứt liên lạc thành sông với sân bay! Chúng ta có nên lập tức chạy tới thành sông?"


Liên lạc cắt đứt sợ rằng đã thất thủ, bây giờ chạy tới cũng không kịp, mục đích Diệp Tích Thượng chính là dùng ít người ngăn cản anh, hy sinh nhỏ đổi lấy thắng lợi sư đoàn 49, mà hắn lại lấy nhiều thắng ít người của Diệp Tích Thượng mà thôi, mấu chốt thắng bại là thành sông, sân bay. Về phần sư trưởng Chương không liên lạc được với bọn họ, có lẽ là bọn họ thậm đã chí quên mất Diệp Tích Thượng là cao thủ trong lĩnh vực đồ điện tử. . . . . . Nhất thời tầm mắt Trần Nam Thừa như dao găm sắc bén, níu lấy cổ áo Diệp Tích Thượng, hung tợn trừng mắt với anh.


Diệp Tích Thượng nghiêng nghiêng đầu: "Tốc độ Tiết Thần thật nhanh, nằm ngoài dự liệu của tôi rồi, các cậu không chạy nhanh tới thành sông đi?"


"Tôi còn xem thường cậu, làm sao cậu biết tôi nhất định sẽ nghe theo?"


Diệp Tích Thượng cười một tiếng, thản nhiên đứng sóng đôi với hai mắt tức giận của hắn, chậm rãi mở miệng: "Cậu biết được tôi cẩn thận, nhưng tôi hiểu rõ hơn, cậu trời sinh tính đã đa nghi."


Đầu tiên Trần Nam Thừa hơi sửng sốt, sau đó giận quá hóa cười, buông lỏng tay ra, ngón tay cái cũng giơ lên.


Sư đoàn 57 nhảy dù trở về cuối cùng cũng thua sư đoàn 49. Nhưng Sư đoàn 49 hạ xuống sân bay, sư trưởng Hạ cảm thấy trên mặt người đứng đầu rất tối, người hắn cho rằng tự hào nhất - đội trưởng lại trở thành tù binh của đối phương, đối với chuyện lần này Diệp Tích Thượng cũng không quan tâm: "Không có gì, đột nhiên muốn vui đùa một chút với Trần Nam Thừa cho thân thiết hơn thôi."


Lời này tự nhiên khiến Hạ Vanh không hiểu rõ, Diệp Tích Thượng cũng không giải thích quá nhiều. Từ rừng rậm nguyên thủy trở về thành thị, từ từ tắm rửa, thỏa mãn ăn no, ngủ một giấc, lúc nhận được điện thoại Giang Thiệu người vẫn còn ở trên giường.


Nghe lời nói Giang Thiệu, mắt chậm rãi mở ra, cơn buồn ngủ biến mất. người Giang Thiệu đã đồn cảnh sát, chuẩn bị tan việc về nhà. Giờ phút này, một tay cầm điện thoại, một tay bưng cà phê nhấp một ngụm: "Cô ấy đúng là người phụ nữ duy nhất trước Anna ở với Trần Nam Thừa, . . . . . .Cậu có phải là người đàn ông duy nhất của Cố Hoài Nam sau Trần Nam Thừa thì tôi cũng không biết, chỉ là một người phụ nữ phiêu bạt ở bên ngoài năm năm, cũng không phải là không có khả năng chứ?"


Diệp Tích Thượng cũng có thể tưởng tượng giờ phút này vẻ mặt Giang Thiệu rất muốn bị đánh đòn, muốn mắng cũng lười mở miệng, trực tiếp cúp điện thoại. Rất nhanh, tin nhắn Giang Thiệu đến, phía dưới là một địa chỉ …


 HẾT CHƯƠNG 5


Chương 6: Tối nay cô chết chắc


Edit: caoviyen_73

Diệp Tích Thượng nhìn chằm chằm địa chỉ này một lát, vứt điện thoại di động đứng dậy đi vào phòng tắm. Mới tắm một nửa lại nghe thấy tiếng điện thoại di động bên ngoài vang lên, hắn lấy khăn tắm vây quanh mình rồi ra ngoài nghe điện thoại, một giọng nói trầm thấp nhưng ôn hòa của một người đàn ông từ trong ống nghe truyền tới.

"Mở cửa."

Diệp Tích Thượng nhíu mày, để điện thoại xuống, vội vã mặc quần áo rồi đi mở cửa.

Người đàn ông đứng ngoài cửa đang khoanh tay, toàn thân mặc bộ quân phục không quân màu xanh lam, vành nón hạ thấp xuống mặt, khiến người ta chỉ có thể nhìn thấy cái cằm và khóe miệng đang nâng lên rất nhẹ. Dù vậy toàn thân người đàn ông toát lên khí thế uy nghiêm, vì vậy khi Diệp Tích Thượng ăn mặc tùy ý ở trước mặt hắn tỏ rõ vài phần nhếch nhác.

"Không mời ta vào sao?"

Diệp Tích Thượng nghiêng người nhường ông ta đi vào nhà: "Tôi mới vừa dậy, đang tắm, ông vào ngồi trước đi."

Người đàn ông khẽ gật đầu, Diệp Tích Thượng xoay người trở lại phòng tắm.

Diệp Cẩm Niên cởi nón lính xuống, chậm rãi nhìn xung quanh phòng khách rộng rãi một vòng, cuối cùng ngừng lại trước một bức tranh treo trên tường, ánh mắt không khỏi dịu dàng đi mấy phần. Diệp Tích Thượng dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết chuyện tắm rửa, sau đó ăn mặc chỉnh tề đi ra khỏi phòng ngủ.

Diệp Cẩm Niên chỉ vào bức tranh đặt câu hỏi."Đây là bức tranh đầu tiên mà em gái con hoàn thành sao?"

"Vâng" Diệp Tích Thượng không có biểu cảm gì, bưng trà lên uống.

"Bức tranh vẽ mẹ con, không tệ."

Lời của hắn còn chưa nói xong liền bị Diệp Tích Thượng lạnh lùng cắt đứt: "Ông, chính là muốn nhìn tranh của Tiểu An sao?"

"Tiểu Diệp Tử gần đây như thế nào? Có tính toán lúc nào thì trở lại hay không?" Diệp Cẩm Niên nhàn nhạt cười một tiếng, tay nâng ly trà nhẹ uống, bước trở lại trước salon, một tay chống vào tay vịn sau đó động tác vô cùng chậm rãi ngồi xuống.

Diệp Tích Thượng theo bản năng tính đi tới đỡ ông, nhưng sau đó phản ứng kịp lúc bèn thu tay về, vẻ mặt cứng nhắc hỏi: "Lưng sao rồi?"

"Không có việc gì, bệnh cũ, tuổi cao, trước kia không quan tâm nên bệnh tật tìm tới, bây giờ tinh thần cũng không còn minh mẫn, không chừng ngày nào đó con cũng sẽ như thế."

Diệp Cẩm Niên cẩu thả phất tay một cái, lại khiến cho sắc mặt Diệp Tích Thượng đang ngồi một bên càng thêm chìm xuống: "Nên tìm một người phụ nữ chăm sóc ông đi, không có ai phản đối, ở một mình, một ngày nào đó thật sự xảy ra chuyện cũng không có ai ở bên cạnh ông." Xắn tay áo lên, dìu ông nằm sấp xuống, kéo áo lên, kiểm tra vùng ngang hông của ông rồi nhấn xuống.

"Chính là chỗ đó." Diệp Cẩm Niên hít một hơi.

Diệp Tích Thượng gật đầu, dùng sức vừa phải bắt đầu xoa bóp cho ông, ra vẻ vô tình mở miệng."Tiểu An đã muốn quay lại, nhưng sợ ông ép nó kết hôn với Giang Thiệu."

Diệp Cẩm Niên liền cười, "Rõ ràng chính nó muốn kết hôn."

"Nó sợ không có cách nào đối mặt với ông." Quan hệ của Diệp Tiểu An và Giang Thiệu cũng không phải là bạn bè trai gái đơn giản như vậy, chuyện này quá nhiều khúc mắc khiến mỗi khi Diệp Tích Thượng nhớ tới liền phiền lòng.

Diệp Cẩm Niên không nói thêm gì nữa, không khí trong phòng lập tức yên tĩnh lại.

Trong phòng khách có một gốc cây vạn niên thanh rất lớn, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ hắt vào, bề mặt lá cây như được phủ lên một lớp màu vàng thẫm. Ông nhìn từng chiếc lá xanh, bờ môi nhếch lên một nụ cười ấm áp: "Còn nhớ rõ khi còn nhỏ chú Phương dạy con đánh quyền không? Con trai ông ấy chọc cho Tiểu Diệp Tử khóc, con còn đi đánh người ta một trận, ông ấy vẫn còn so sánh con còn không cao bằng một cậu nhóc ba tuổi. . . . . ."

"Rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Diệp Tích Thượng không nhịn được cắt ngang lời nói của ông, sức lực trên tay mạnh thêm mấy phần, Diệp Cẩm Niên đau đến hút khí, quay đầu lại vỗ hắn một cái: "Lão Phương được một cháu trai, ngày ngày ở trước mặt ta khoe khoang, hắn cả đời này cũng không bằng ta, duy chỉ hơn ta là đã làm ông nội, lão ấy cũng chỉ có một đứa con trai!"

Diệp Cẩm Niên lật người ngồi dậy đốt một điếu thuốc, còn chưa kịp hút một hơi nào đã bị Diệp Tích Thượng giựt ra bỏ vào trong cái gạt tàn thuốc: "Con và Tiểu Diệp Tử, cũng không cho ta được một ít thể diện."

Diệp Tích Thượng đem đoạn văn này học cho Tiết Thần nghe, Tiết Thần phun ra một ngụm nước ngay tại chỗ, vừa lau miệng vừa cười: "Lúc đó em gái cậu muốn gả cho tôi, ba cậu bây giờ vẫn có thể giữ lời hứa gả Tiểu An cho tôi, càng không cần buộc cậu phải có con, chậc chậc, xem ra ba cậu bây giờ ở một mình, khổ như thế chứ?"

Diệp Tích Thượng trừng mắt liếc hắn một cái: "Bây giờ cậu mà bỏ được Dư Kim Kim, tôi liền mang Tiểu An gả cho cậu."

Tiết Thần vui vẻ cười một tiếng: "Cả hai tôi đều muốn được không? Tiểu Diệp Tử có thể làm chính phi, Kim Kim làm thiếp, cậu biết tôi mà, sẽ không để em gái cậu thua thiệt."

Diệp Tích Thượng không nói lời nào, cầm tờ báo trên bàn đứng dậy ném về phía Tiết Thần, Tiết Thần đánh không lại anh, bị anh trừng phạt hô hoán lên.

*

Vừa đến lúc tan làm, Dư Kim Kim liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.

Cô có vóc người cao gầy, dung mạo xinh đẹp hơn người, trong một đám đông nhìn cũng rất chói mắt. Tiết Thần chỉ cần liếc một cái đã nhìn thấy cô bạn gái nhỏ của hắn, khóe miệng bất giác nhếch lên, đóng cửa xe lặng yên không một tiếng động đi vòng qua phía sau cô.

"Thưa cô, khóa kéo váy cô bị tuột ra."

Dư Kim Kim đang tập trung nhắn tin cho Cố Hoài Nam nghiên cứu xem buổi tối nên ăn cái gì, đột ngột nghe thấy câu nói này, theo phản xạ hét lên một tiếng, đôi tay nhỏ bé liên tục không ngừng che mông.

Không đúng. . . . . .

Rõ ràng hôm nay cô mặc quần!

 Dư Kim Kim nổi giận xoay người, vừa định nổi giận, lại không ngờ nhìn thấy vẻ mặt Tiết Thần đang cố nén ý cười, vừa mừng vừa sợ, kêu lên một tiếng bổ nhào vào người anh, tách hai chân ra kẹp vào hông hắn, ôm cổ hắn dùng sức cọ: "Sao anh lại đáng ghét như vậy chứ!"

 Tiết Thần nâng cái mông nhỏ nhắn, xinh xắn của cô lên, vỗ hai cái: "Đây là công ty em, anh thì không sao cả, nhưng em không sợ phá hủy hình tượng của mình sao?"

 Khuôn mặt nhỏ của Dư Kim Kim đột nhiên ngẩn ngơ, rồi lập tức từ trên người anh xuống, ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, hoàn toàn không để ý phản ứng của đồng nghiệp xung quanh. Tiết Thần cười to, ôm cô vào ngực: "Đi ăn cơm trước chứ?"

 Dư Kim Kim ngẩng đầu lên: "Không! Về nhà trước!"

 Ý đồ của cô gái nhỏ này quá mức rõ ràng, Tiết Thần giật mình, thân thể nhất thời nóng lên: "Được."

 Tiết Thần chưa bao giờ lái xe nhanh như vậy, mấy lần anh vượt đèn đỏ khiến Dư Kim Kim sợ đến mặt mũi trắng bệch, tay nắm dây an toàn trước ngực, lắp ba lắp bắp: "Anh. . . . . . Anh chậm một chút. . . . . ."

 Nửa giờ sau, hai người trong thang máy không kềm chế được trao nhau nụ hôn nóng bỏng. Vừa bước vào cửa, Tiết Thần liền đè Dư Kim Kim vào cửa, “xoẹt” một tiếng xé rách áo sơ mi của cô, bàn tay phủ lên.

 "Nhớ anh không?"

 "Nhớ!"

 Dư Kim Kim nghiêng đầu hôn mặt anh, hai tay kéo thắt lưng anh, khiến Tiết Thần một hồi cười nhẹ: "Đừng nóng vội, anh không chạy được đâu."

 Dư Kim Kim bị anh cười vừa thẹn vừa cáu, hung hăng há mồm cắn cổ anh. Tiết Thần bị đau, càng thêm kích thích, chỉ một động tác đã kéo quần dài và quần lót cô xuống, nhấc một chân cô lên chen vào, chuyển động vừa sâu vừa mạnh.

 "Anh. . . . . . Anh nhanh lên một chút. . . . . ." Dư Kim Kim ở trong ngực anh bứt rứt vặn vẹo, nỗ lực phối hợp theo tiết tấu của anh, nhưng cảm thấy thế nào cũng không đủ.

 Tiết Thần nắm cằm nhỏ của cô, ác ý chậm tốc độ lại: "Mới vừa rồi em muốn anh chậm lại đó thôi."

 Dư Kim Kim nhíu hàng lông mày nhỏ nhắn lại, van nài từng tiếng kêu tên anh, đôi mắt ánh nước vừa dịu dàng vừa giận rất quyến rũ, Tiết Thần không nhịn được, cúi đầu hôn lên. . . . . .

 Cố Hoài Nam liếm kem ốc quế đi ra khỏi thang máy, trong ngực ôm một túi đồ ăn vặt, tới cửa thì mới phát hiện quên mang theo chìa khóa. Xem đồng hồ thì có thể Dư Kim Kim đã về nhà. Cô dựa vào cửa kiên nhẫn chờ, chợt cảm thấy cánh cửa đang rung.

 Cô ngẩn ra, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cửa, dựng lỗ tai lên nghe, lập tức hiểu có chuyện gì đang xảy ra: Nguy rồi! Tiết Thần đã về!!!

 Cố Hoài Nam nào dám để Tiết Thần nhìn thấy mình chứ, cô nhanh chân bỏ chạy …

***

 Diệp Tích Thượng đối chiếu với địa chỉ Giang Thiệu cho, tìm được khu chung cư Kim Nguyên, rất nhanh tìm được khu 16A. Nhưng điều anh không ngờ là xa xa lại thấy xe Tiết Thần đang đậu ở chỗ đó. Anh nhấn ga, xoay tay lái đi tới.

 Cố Hoài Nam vừa từ trên lầu chạy xuống, một chiếc xe đột ngột dừng lại trước mặt cô, bánh xe ma sát với mặt đất vang lên tiếng rít chói tai.

 Trong nháy mắt đó, cô trực tiếp chạm vào tầm mắt của người đang ngồi trong xe. Trong đầu Cố Hoài Nam vang lên mấy tiếng “on gong”, hai chân mềm nhũn thuận thế ngã nhào xuống đất, túi thức ăn ôm trong lòng văng ra, rơi tung tóe trên mặt đất.

 Nguy rồi. . . . . . Lúc này đúng là nguy rồi! Nhìn cái xe kia, Cố Hoài Nam cũng biết đại nạn của mình đã đến. Cô nên nói gì đây, Tiết Thần chính là người mang điềm báo tai họa đến cho cô, mà người đàn ông ngồi trong chiếc xe này chính là tai họa của cô!

 Cô không kịp xoa mông, quỳ dậy bò về một hướng khác.

 “Rầm!”

 Tiếng cửa xe đóng rầm lại, sau đó là tiếng bước chân bình thản của người đàn ông từ phía sau cô truyền tới, nhịp tim cô gõ mạnh như tiếng trống.

 Một người phụ nữ mặc váy ngắn quỳ trên mặt đất bò từ đầu xe về phía đuôi xe, khiến những ông lão đang ngồi vây quanh bàn đá dưới chung cư đánh bài vẫn cầm quân bài trong tay nhưng ánh mắt đã trợn trắng lên rồi.

 Ánh mắt Diệp Tích Thượng nhìn qua một lượt, mọi người lúng túng ho nhẹ một tiếng, không cam chịu quay đầu lại đầu tiếp tục đánh bài, nhưng ánh mắt vẫn lặng lẽ tiếp tục liếc về bên này.

 Cố Hoài Nam căn bản không ý thức được cảnh đẹp dưới váy mình đã bị nhiều người thưởng thức như vậy, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: phải trốn!

 Diệp Tích Thượng nhìn chiếc quần lót nhỏ sợi tơ màu trắng và cặp đùi trắng nõn mịn màng của Cố Hoài Nam không biết nên tức hay nên cười, cởi áo khoác ném về phía cô, áo khoác vừa vặn rơi trên eo cô, chính xác che lại cái mông nhỏ của cô, rõ ràng thấy thân thể cô cứng đờ.

 Anh đi tới trước mặt cô, quỳ gối ngồi xổm xuống. Cố Hoài Nam nhìn đôi giày của anh, cố gắng không dám thở mạnh.

 Diệp Tích Thượng vươn tay, chậm rãi nâng cằm cô lên, đối diện với một đôi mắt xinh đẹp nhưng hiện đầy vẻ hoảng sợ, lạnh lùng nhếch làn môi mỏng: "Trốn cái gì? Anh không có ý giết chết em."

 Hai vai Cố Hoài Nam co rụt lại, cắn môi nhìn chằm chằm vào tròng mắt xanh, sâu không thấy đáy của anh: "Anh. . . . . . Câu tiếp theo có phải anh muốn nói. . . . . sẽ khiến tôi sống không bằng chết không?"

 Diệp Tích Thượng bỗng dưng nhếch môi, chỉ cười không nói, đỡ cô đứng lên: "Bây giờ không phải nên cùng anh về nhà sao?"

 Rõ ràng là anh cười rất nhẹ, nhưng Cố Hoài Nam lại cảm thấy tay chân mìnhlạnh lẽo: "Đồ đạc của tôi vẫn còn ở nhà Kim Kim, tôi … tôi đi lấy trước đã."

 Diệp Tích Thượng cũng không nhìn cô, chỉ một động tác đã nắm hai cổ tay nhỏ của cô, mạnh mẽ nhét cả người cô vào ghế phụ, sau đó anh ngồi vào ghế lái, tay vừa muốn cầm chìa khóa xe, lại chợt nghiêng người qua phía cô.

 Cố Hoài Nam sợ đến nỗi cơ thể dán chặt vào thành ghế, quát to một tiếng đề phòng: "Diệp Tích Thượng!"

 Diệp Tích Thượng nhìn cô, không thèm nói một lời, tay vươn ra từ từ như một màn quay chậm, xẹt qua vành tai cô, kéo dây nịt an toàn, cài nút.

 Gương mặt Cố Hoài Nam bỗng nhiên đỏ lên, thì ra không phải hắn muốn làm gì với cô, chỉ là . . . . . .

 Nhưng hơi thở vẫn chưa hoàn toàn ổn định, cô phát hiện sau khi Diệp Tích Thượng cài dây an toàn cho cô xong thì không hề ngồi thẳng lại, ngược lại cơ thể càng lúc càng hướng sát về phía cô, sát đến nỗi nghe thấy cả tiếng hít thở của hắn.

 Hơi thở của hắn nhẹ nhàng phả trên bờ môi của cô, vừa ngứa vừa nóng.

 "Anh rất vui." Anh chợt mở miệng.

 Cố Hoài Nam nháy mắt mấy cái, lại nghe anh nói tiếp: "Em còn chưa quên tên anh, không uổng phí trong 5 năm này anh ngày nhớ đêm mong em."

 Huhuhu, tối nay cô chết chắc rồi!!!


 HẾT CHƯƠNG 6
Phan_1
Phan_2
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .